Ngày xưa, trong căn nhà nhỏ bên đường, chỉ có một em bé gái. Nói thì nói thế, song em đâu chỉ có một mình. Láng giềng của em là một cây lớn ở sát cạnh nhà. Trên cây lớn còn có tổ chim của con chim xanh.
Một hôm, gió ào về gầm rít, thổi bay cả tổ chim. Chim xanh đậu ở trên cây buồn rầu, khóc lóc đến thảm thiết:
– Tôi sắp làm mẹ rồi, nay biết ở đâu để lo cho lũ con đây!
Em bé đang dọn dẹp lại nhà sau cơn gió bão, nghe thấy thế, bèn nói:
– Chim xanh ơi, em đừng rầu rĩ quá thế. Chị cho em chiếc mũ và chiếc khăn tay của chị. Mũ để em làm tổ. Khăn tay để em làm chăn cho lũ chim con.
Chim xanh mừng quá, ríu rít cảm ơn, đón lấy chiếc mũ và khăn tay.
Rồi lũ chim nhỏ ra đời. Cây lớn mở tán ra như chiếc dù xanh xanh che nắng cho chúng. Lũ chim ríu rít ca hát cả ngày. Cô bé cười. Cây cũng cười, xào xạc, xào xạc…
Lại một hôm, mưa xuống bao nhiêu là nước, cứ như đổ nước xuống vậy. Mẹ con chim lướt thướt ướt, lại khóc. Cây cũng rũ cả lá xuống như chẳng còn sức lực nào. Hoá ra, cái áo của chị Mây Trắng bị móc vào đâu bị rách một mảng lớn, chẳng ai vá hộ, nên chị ra khóc hờn, khóc tủi, nước mắt lả chã tuôn rơi xuống thế gian.
Cô bé nhìn trời, nhìn cây, nhìn tổ chim ra chiều nghĩ ngợi, rồi không chần chờ nữa, mở chiếc hòm nhỏ lấy ra một cuộn bông lớn, kim, chỉ và tới bên gốc cây bảo:
– Cây ơi, trông nhà giúp tôi nhé!. Ðể tôi lên trời vá áo giúp chị Mây Trắng đây. Cây hỏi:
– Cô mang cái gì đi vá áo cho chị Mây Trắng?
– Có cuộn bông mà mẹ tôi cho để làm nên bông áo rét đây rồi.
– Thế thì cô lấy gì mà may áo rét để qua nổi mùa đông
– Không vội lo điều đó. Trước tiên là vá chiếc áo của chị Mây Trắng để mọi người chúng ta khỏi khổ vì nước mắt của chị đã.
Cây lặng đi trước tấm lòng thơm thảo của cô bé, vội rủ cành xuống nâng cô bé lên mãi lên mãi tới nơi chiếc áo rách của chị Mây Trắng bị rách.
Cô bé dùng bông mềm mại, xốp nhẹ, nhẹ nhàng dàn lấp chỗ áo rách của chị Mây, rồi cần mẫn chần, khâu thật đẹp đẽ. Chi Mây Trắng lặng thinh và rồi chị nở nụ cười. Mặt Trời toả ánh nắng dịu dàng xuống Trái Ðất. Lũ chim con lại ríu rít hát ca. Cây lại xào xạc, xào xạc… cười
Mùa thu tới rồi, gió đã se se lạnh. Cây nở bung muôn ngàn đoá hoa đủ màu sắc. Cây gọi lũ chim con, lúc này đã bay đi bay lại được rồi:
– Các bạn ơi!. Mau hái hoa để tặng cô bé tốt bụng nào!.
Ôi lũ chim mới ngoan làm sao!. Chúng mang vào nhà cô bé bao nhiêu là hoa, rải thành tấm đệm hoa rực rỡ sắc màu.
Mùa thu này, bạn hãy tới căn nhà nho nhỏ bên đường đó mà xem. Bạn sẽ tin lời tôi vừa kể đó.