Ngày xửa ngày xưa, có một chú tiểu nọ sống ở một ngôi chùa trên núi. Chú tiểu rất tinh nghịch và thường hay bày trò phá bỉnh. Cậu rất không vâng lời và hay gây rắc rối cho sư phụ như việc đuổi theo những chú thỏ làm chúng chạy loạn xạ khắp nơi.
Vào một ngày mùa thu, khi những chiếc lá đã khoát lên mình bộ quần áo mới, chú tiểu nhỏ thấy cây dẻ trên núi đã bắt đầu đơm trái. Những hạt dẻ trông thật là ngon. Chú bèn xin với sư phụ:
“Sư phụ, con muốn ăn những hạt dẻ ở ngọn núi đằng kia. Con có thể đi và hái về một ít không?”
“Không được, người ta nói có một mụ phù thủy đang sống trên đó. Con sẽ bị bà ta ăn thịt mất.” – sư phụ đáp.
“Ôi, chắc gì đó là sự thật hả sư phụ. Con tin chắc là do ai đó thêu dệt nên thôi. Làm ơn cho con đi đi mà sư phụ” – chú tiểu nài nỉ.
Nhà sư nhìn chú tiểu và lắc đầu ngao ngán, bởi ông biết là dù gì đi nữa nó cũng sẽ ko nghe lời ông. Nhà sư thầm nghĩ “Nên để cho một đứa trẻ nghịch ngợm này biết sợ một lần” và quay sang chú tiểu, ông nói: “Được rồi, ta sẽ cho con đi. Nhưng nếu con gặp phải mụ phù thủy, hãy sử dụng chúng”. Nhà sư nói và trao cho chú tiểu ba lá bùa may mắn. Chú tiểu nhận lấy và ngay lập tức đi thẳng lên núi.
Lên đến núi, ở đó có rất nhiều hạt dẻ đã chín, quả đúng như cậu nghĩ. Chú tiểu mải mê nhặt những trái chín mà quên cả thời gian, không để í là mặt trời đã xuống núi từ bao giờ, đến lúc nhận ra thì xung quanh đã bị bao trùm bởi bóng tối. Cậu bắt đầu lo lắng: “Buổi tối ở đây đáng sợ quá… Lỡ có mụ phù thủy thiệt thì biết phải làm sao…” Vừa nghĩ đến đó thì bất chợt từ đằng sau, một giọng nói vang lên:
“Ồ ồ, chào cậu bé”
Nghĩ là mụ phù thủy, chú tiểu sợ hãi vừa nhảy vừa la hét. Nhưng khi quay lại cậu lại thấy một bà lão trông rất chi là phúc hậu. Bà lão nói:
“Cháu đang nhặt hạt dẻ à. Sao cháu không cùng ta về nhà, ta sẽ nấu cho cháu ăn”
Vừa mừng lại vừa đói, chú tiểu theo bà lão về nhà. Cậu ăn hạt dẻ đến no căng cả bụng và bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, hai mắt lim dim rồi ngủ lúc nào không hay. Đến nửa đêm thì chú tiểu giật mình thức dậy nhưng không thấy bà lão đâu cả. Cậu nghe thấy có những tiếng động lạ phát ra từ phòng bên cạnh. Tò mò, cậu ghé mắt nhìn trộm thì thấy một mụ phù thủy thật đáng sợ đang mài những con dao sắc nhọn.
“Aaaaaaaaaaaaaaaá” – cậu bé thét lên sợ hãi.
Mụ phù thủy bước ra, trừng mắt về phía cậu.
“Ngươi đã thấy rồi sao nhóc?” – mụ phù thủy nói – “Phải, ta chính là phù thủy của ngọn núi này. Và bây giờ ta sẽ ăn thịt nhà ngươi” – mụ vừa dứt câu thì lập tức với tay cố tóm lấy chú tiểu.
Hoảng hốt, chú tiểu lắp bắp nói: “Khoan khoan… trước tiên… cho cháu đi giải quyết nỗi buồn cái đã, không thì sẽ ướt cả ra đây đó”
“Được thôi, ta cho phép. Nhưng ta phải trói ngươi lại rồi đi theo để phòng ngươi bỏ trốn”
Chú tiểu bị trói, bước vào nhà xí. Mụ phù thủy thì đứng canh ở ngoài.
“Xong chưa? Làm gì mà lâu dữ bây” – đợi lâu, mụ phù thủy cáu.
“Đợi tí, cháu sắp xong rồi!” – chú tiểu nói với ra, nhưng cậu biết không thể tiếp tục câu giờ mãi được. “Phải làm sao bây giờ” – cậu thầm nghĩ “A, phải rồi, mình sẽ sử dụng mấy lá bùa mà sư phụ cho”. Cậu bé rút một lá bùa và nói: “Bùa ơi bùa, hãy giả làm ta để trả lời mụ phù thủy nghen”. Và cậu trèo theo đường cửa sổ, trốn ra ngoài rồi chạy về hướng ngôi chùa.
“Nhóc con, xong chưa vậy? Ngươi lề mề quá” – mụ phù thủy vẫn quát tháo bên ngoài vì tưởng rằng cậu bé vẫn ở trong kia.
Bên trong vọng ra tiếng trả lời: “Sắp xong rồi, chờ cháu một xíu nữa thui”
Nhưng rồi mụ phù thủy bắt đầu nghi ngờ, vì không cần biết mụ hỏi gì nhưng câu trả lời của cậu bé vẫn y chang nhau. Mụ tung cửa xông vào và quả nhiên cậu bé đã biến mất.
“Đồ… Dám lừa bà. Bà sẽ cho mày biết tay” . Nói rồi mụ phù thủy giận dữ đuổi theo cậu bé.
“Cố lên, sắp về tới rồi” – chú tiểu vừa chạy vừa không ngừng tự trấn an mình. Nhưng đến khi quay đầu lại, cậu thấy mụ phù thủy đã đuổi đến sau lưng.
“Đứng lại đó nhóc con, không thì ta xơi tái ngươi ngay lập tức” – mụ phù thủy lúc này nhìn còn đáng sợ hơn trước.
“Tiêu rồi, nếu mụ ta mà bắt được mình thì chết chắc” – chú tiểu rút tiếp lá bùa thứ hai và ra lệnh “Bùa ơi bùa, hãy biến thành dòng sông ngăn mụ phù thủy lại!”
Cậu bé vừa dứt lời thì một con sông lớn hiện ra, nuốt chửng mụ phù thủy.
“Chết đuối chắc lun nà” – chú tiểu vui mừng nghĩ nhưng không ngờ, mụ phù thủy với phép thuật ghê gớm đã một hơi uống cạn nước dòng sông và rồi lại đuổi theo chú tiểu.
“Thôi chết” – chú tiểu rút lá bùa cuối cùng – “Bùa ơi bùa, hãy biến thành biển lửa ngăn mụ phù thủy lại”.
Liền sau đó, một biển lửa bừng bừng xuất hiện bao vây lấy mụ phù thủy độc ác. Nhưng không ngờ, mụ phù thủy rùng mình một cái và phun hết số nước mà mụ vừa uống vào khi nãy, dập tắt biển lửa trong nháy mắt.
“Thế là hết. Bà ta sẽ tóm được mình mất thôi” – chú tiểu nghĩ, nhưng may làm sao ngay lúc ấy cậu đã vào được trong chùa.
“Sư phụ ơi, cứu con với. Mụ phù thủy đuổi đến đây rồi. Mụ ta đang ở ngoài cửa kia kìa”
Trong khi chú tiểu hốt hoảng bao nhiêu thì nhà sư lại thản nhiên bấy nhiêu:
“Vậy là con đã gặp được mụ phù thủy rồi đúng không? Con đã được một bài học rồi đó”
Chú tiểu lúc này mới nhận ra được lỗi lầm của mình và cầu xin sư phụ tha lỗi:
“Con xin lỗi sư phụ, từ bây giờ con hứa sẽ ngoan ngoãn và nghe lời sư phụ”
Thấy đệ tử đã biết sai, nhà sư gật đầu rồi bảo cậu trốn vào trong một chum lớn phía sau. Vừa lúc đó thì mụ phù thủy tung cửa bước vào:
“Này lão hòa thượng, có thấy một thằng nhóc vừa chạy vào đây không? Lập tức mang nó ra đây nhanh!”
Nhà sư vẫn thản nhiên: “Ồ, thí chủ đang nói gì thế? Bần tăng ngồi đây ăn bánh gạo từ nãy giờ, có thấy thằng bé nào đâu?”
Mù phù thủy tức giận quát lên:
“Ngươi đừng có mà làm bộ làm tịch. Ta sẽ nuốt chửng ngươi nếu còn không chịu giao thằng nhóc ra.”
“Thôi được” – nhà sư ôn tồn nói – “Nhưng trước đó, hãy thi xem trong chúng ta, ai có thể biến thành nhiều hình dạng hơn. Nếu thí chủ thắng, bần tăng sẽ làm theo như í thí chủ. Còn bây giờ, thí chủ có thể biến thành thứ mà bần tăng đề nghị không?” – nhà sư thách thức.
“Thật là nực cười!” – mụ phù thủy trả lời đầy tự tin – “Ta có thể biến thành tất cả mọi thứ! Cứ việc nói những gì ngươi muốn!”
Nhìn vẻ kiêu ngạo của mụ phù thủy, nhà sư từ tốn nói: “Thí chủ có thể biến thành cao lớn, đụng được đến trần nhà không?”
Nhà sư vừa dứt câu, mụ phù thủy liền biến một cái, người cao lớn chạm đến trần nhà chẳng khó khăn gì.
“Nhưng bần tăng cược là thí chủ ko thể biến mình to lớn như quả núi kia được”
“Chuyện nhỏ như con thỏ” – mụ phù thủy trả lời và lập tức biến thành to lớn như quả núi.
Nhà sư gật gù thán phục rồi nói tiếp: “Thí chủ quả là tài giỏi, có thể biến to như quả núi được. Nhưng, thí chủ có thể biến nhỏ như hạt đậu được ko?”
Mụ phù thủy cười ngạo nghễ: “Đơn giản vậy thôi sao? Ngươi xem đây!”. Nói rồi mụ biến nhỏ thành hạt đậu thật, còn nhỏ hơn cả ngón tay út của nhà sư nữa.
“Ồ, thật tuyệt vời. Còn bây giờ đến lượt bần tăng” – nhà sư nói rồi bất ngờ bốc hạt đậu – mụ phù thủy – nhét vào giữa cái bánh gạo rồi ùm một phát và nuốt luôn vào trong bụng.
Thế là từ đó, ngọn núi trở nên yên bình xinh đẹp hơn vì không còn bóng dáng mụ phù thủy. Chú tiểu nhỏ cũng trở nên chăm ngoan hơn và nhất nhất nghe theo lời sư phụ.