Người anh tham lam

Có hai anh em, cha mẹ mất sớm, khi người em còn nhỏ tuổi, hai vợ chồng nhà anh mai táng cha mẹ xong,mang người em về nuôi. Người em tuy nhỏ nhưng có sức khoẻ lạ thường.Cậu bé xới đất giỏi như con Lợn Rừng và tra lúa và ngô thì chả ai nhanh bằng cậu.Cho đến việc phát rừng đốt nương, cậu cũng làm bằng bốn năm người khác. Nhờ thế mà chẳng mấy đỗi trong nhà đã có của ăn của để. Nhưng cũng từ khi cảnh nhà dư dật sung túc thì người chị dâu trở nên tham lam. Mụ sợ cứ ở mãi với mình thì tốn cơm tốn của, bèn tìm cách đuổi em đi.
– Vợ chồng chị nuôi em từ lúc em còn bé. Bây giờ em đã lớn rồi, hãy đi làm nhà riêng mà ở, phát nương, tra thóc, trồng ngô lấy mà ăn.
Người em thương anh lắm, chẳng muốn rời. Nhưng người anh vốn sợ vợ, vợ bảo sao là nghe đó. Anh nói:
– Mày lớn bằng ý rồi, làm lấy mà ăn thôi, ai nuôi mày mãi được.
Người em buồn rầu chả biết nói sao, khăn gói bỏ nhà ra đi. Chàng đến một thung lũng hẻo lánh tít tận trong rừng sâu, làm một túp lều con để ở, ngày ngày đi phát nương. Chả có cơm ăn, chàng phải vào rừng hái rau dại, đào củ mài. Chàng làm việc không ngơi tay lúc nào. Chàng phát trụi cả một quả núi, nhưng khi đốt nương xong thì không tìm đâu ra giống để tra cả. Chàng đành về xin anh chị thóc ngô giống. Biết em khoẻ, chị dâu giàu hơn mình mới nghĩ ra một kế. Mụ lấy ngô lấy thóc đem rang chín đi rồi mới đưa cho em. Được anh chị cho giống, vội vàng đem về tra. Nhưng mà giống đã rang chín rồi thì còn làm sao mọc được nữa! Chàng đâu biết lòng nham hiểm của chị dâu. Chàng tưởng chim ăn nên lại quay về nhà anh chị xin giống lần nữa. Lần này cũng vậy, người chị dâu lại mang hạt giống rang chín rồi mới đưa cho em. Người em đem giống về, lòng khấp khởi mừng thầm. Chàng mang tất cả số giống trồng lại. Nhưng rồi mãi cũng không thấy cây nào mọc cả. Chàng tưởng trời hại mình, liền đào củ mài làm lương khô, đi tìm Bụt để hỏi nguyên do. Chàng đi đã lâu, thức ăn trong túi đã cạn mà vẫn chưa thấy Bụt. Chàng trèo lên một quả núi cao để tìm đường. Bỗng từ xa một đám mây lớn bay đến.Trong đám mây Bụt hiện ra hỏi chàng :
– Chàng trai kia đi đâu mà lên tận đỉnh núi cao này?
– Tôi đi tìm Bụt đây.
– Tìm ta à? Tìm ta có việc gì?
– Bụt trả lời cho tôi: Lúa tôi reo không mọc, ngô tôi tra không lên?
– Lúa không mọc vì lúa đã rang, ngô không mọc vì ngô đã đã nướng. Người chị dâu của con đã làm như thế.
– Vậy phải làm sao hở Bụt? Thóc ngô họ để trong nhà, mà tôi thì không có trâu để đổi.
– Con cứ về nhà nhặt thóc lép sau nhà anh con mang ra nương mà tra.
Nghe lời Bụt dặn, chàng quay lại nhà anh, nhặt lấy thóc lép sau nhà anh về tra. Quả nhiên, trên vạt nương rộng của chàng đã mọc lên bờ cậy lúa cao lớn như bụi vầu, bụi bương và hạt lúa to như cái chum cái chĩnh.

Chia sẻ Truyện này

PinIt