Chương XIV : Xuống địa ngục
Chính Eurysthée là người đích thân đợi Hercule trước lâu đài. ông ta đã hay tin chàng đã kết thúc tốt đẹp cuộc chinh chiến và mang về một giỏ táo vàng từ vườn của các Hespérides.
Chính Junon đã tới báo cho ông ta tin đó và bày tỏ sự bực bội của mình. Eurysthée đã phản đối mạnh mẽ. Trong tất cả mọi chuyện, chính ông ta là người luôn tuân lệnh. ông ta thấy mình không phải có trách nhiệm trong sự thất bại liên tục vừa qua. Nếu Junon không thể làm cho Hercule thất bại, thì ông ta có thể làm điều gì hơn nữa?
Đôi mắt của nữ thần đen như nước sông Styx nơi địa ngục và sắc nhọn, có thể giết chết Eu-rysthée như những mũi tên tẩm độc. Junon giờ đây chống lại cả Eurysthée, cả Hercule và cả chồng mình là Jupiter mà bà ta nghi ngờ đã giúp Hercule trong mọi việc. Phải kết thúc mọi chuyện với “cái tên kiêu ngạo” này bằng cách tống hắn vào vương quốc của những xác chết: Linh hồn của hắn sẽ lạc lối, lang thang không mục đích giữa các bức tường màu đen nơi Hadès ngự trị.
Đây là thử thách lần thứ mười hai và cũng là lần cuối cùng mà chàng sẽ không thể trở về nữa.
Junon tin chắc như vậy và nói với Eurysthée:
– Ngươi có thể thông báo với hắn rằng đây là thử thách cuối cùng của hắn. Tất cả những ai đã xuống địa ngục đều không thể trở về được nữa!
Nữ thần cười rất lạ, nụ cười khiến Eurysthée rùng mình. ông ta chợt thấy thương hại Hercule; ông ta hẳn không muốn ở vào địa vị của chàng.
Những cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống của Eurysthée. Nụ cười của Junon khiến ông lạnh toát cả người. Lúc từ biệt vua thành Tirynthe, nữ thần nói với một giọng nặng nề:
– Hãy yêu cầu hắn ta xuống địa ngục mà không đem theo bất cứ một thứ vũ khí nào.
Eurysthée gật đầu đồng ý. Khi Junon đã tan biến vào không gian, Eurysthée cảm thấy một.luồng khí lạnh đang len lỏi trong huyết quản mình.
Khi Hercule đến, bên cạnh Eurysthée còn có Coprée và nhiều vị chức sắc khác của thành Tirynthe. Một cuộc hội họp tuy đông đủ như thế nhưng không lấy gì làm tốt lành. Hercule đặt giỏ táo vàng xuống dưới chân nhà vua.
– Tâu đức vua! Như ngài đã yêu cầu, tôi đã mang về đây cho ngài những quả táo vàng của vườn người Hespérides. Ngài có hài lòng về kẻ tay sai của ngài không?
Eurysthée tỏ ra không quan tâm đến lời nói của Hercule. Câu nói của chàng tan nhanh trong gió.
– Hercule này, – nhà vua bắt đầu, – một lần nữa ngươi lại hoàn thành nhiệm vụ và ngươi có thể thấy rằng ta vui mừng vì điều đó.
Vẻ mặt u tối của Eurysthée đối nghịch hẳn với những lời lẽ của ông ta. Có chuyện gì xảy ra ở thành Tirynthe vậy?
– Ta rất hãnh diện về những quả táo vàng này. Ngươi đã hoàn toàn chiến thắng. Chính vì thế ngày hôm nay ta vui mừng báo cho ngươi biết rằng ta trả tự do cho ngươi…
– Tôi được tự do rồi ư, tâu đức vua? – Her-cule bồn chồn hỏi.
– Đức vua chưa nói hết câu. – Coprée xen vào. – Hãy nghe cho hết đã!
– Đúng! Ngươi được tự do. Miễn là ngươi thỏa mãn thử thách cuối cùng…
Đức vua dừng lại, hơi trịnh trọng một chút.
– Ta hứa trước thần dân thành Tirynthe là sẽ trả tự do cho ngươi ngay sau thử thách cuối cùng. Những năm qua, ngươi đã chứng tỏ sự trung thành của mình. Thật vô lý khi tiếp tục buộc ngươi phải chịu đựng mọi thử thách trên mặt đất này. Ta long trọng tuyên bố rằng món nợ của ngươi sẽ được trả vào cuối cuộc chinh phục này.
– Thần xin dân chúng thành Tirynthe làm nhân chứng. Vậy thần phải làm gì?
– Ngươi hãy xuống địa ngục và mang con chó gác cửa Cerbère về đây.
– Xuống địa ngục ư? Nhưng thưa đức vua, ngài biết rằng không có một người trần gian nào xuống đó mà lại trở về được.
– Ngươi không phải là một người tầm thường, nếu không ngươi đã thất bại trong những.công trình trước rồi. Con sư tử Némée không phải là một con sư tử tầm thường ngươi cũng đã hạ được nó. Giờ đây ngươi phải đi xuống địa ngục mà không mang theo vũ khí gì. Hãy đưa cho ta cung tên, gươm, chùy của ngươi. Dù ngươi giết được con chó Cerbère hay bắt sống nó mang về đây, ngươi cũng phải đối mặt với nó bằng tay không và với cả những trở ngại khác mà ngươi sẽ gặp.
– Không có vũ khí ư? Nếu ngài muốn tôi chết, hãy ra lệnh ngay lập tức, đừng mất thời gian nữa.
– Ta không muốn ngươi chết. – Eurysthée dối trá. – Ta chỉ thông báo cho ngươi công việc cuối cùng, và ngươi sẽ được tự do.
Không biết vì kiêu hãnh hay tức giận, Her-cule bước tới đặt trước Eurysthée, bên cạnh giỏ táo vàng, tất cả vũ khí của chàng, những chiến cụ đã giúp chàng chiến thắng những quái vật, những địch thủ ghê gớm nhất.
– Tốt lắm. – Eurysthée nói và lại cảm thấy luồng khí lạnh chạy rần rật trong máu.
– Tâu đức vua, vì đây là thử thách cuối cùng, hãy cho phép tôi có một lời thỉnh cầu.
– Lẽ nào ngươi dám! – Coprée la lên.
– Hãy để cho anh ta nói. – Nhà vua can thiệp.
– Chúng ta không bị buộc phải chấp nhận lời thỉnh cầu này nhưng ít nhất thì anh ta cũng có quyền được nói.
Hercule cúi gập người xuống, tỏ vẻ ưng thuận và khuất phục.
– Tôi muốn được khoác bộ da của con sư tử Némée, con sư tử mà tôi đã chinh phục được.
– Khoác bộ da sư tử à? Nhưng tại sao?
– Đó là nhiệm vụ đầu tiên mà tôi đã thực hiện dưới lệnh của ngài. Và tôi hy vọng rằng tấm da thú này sẽ mang lại sự may mắn cho tôi.
– Khoác tấm da thú để giữ lấy linh hồn à? -Eurysthée bật cười ha hả. – Ta chấp thuận! Cho mang tấm da sư tử Némée lại đây cho Hercule!
Coprée, hãy nhanh lên!
Coprée bực bội nhưng vẫn tuân lệnh. ông ta thầm nghĩ: Mong cho Hercule khoác tấm da con sư tử khốn kiếp đó mà lang thang vĩnh viễn nơi địa ngục.
Hercule khoác tấm da sư tử lên vai và không nhìn ai, không nói một lời nào, rời Tirynthe đến.địa ngục. Càng tới nhanh chàng sẽ càng sớm được tự do. Chàng chạy qua cổng thành.
– Lại có một tên muốn chết mau chóng thế!…
– Coprée mỉa mai.
Để tới được địa ngục thì có thể đi mọi con đường. Chỉ cần đào một cái hố nào đó và đi mãi xuống, cánh cửa địa ngục sẽ mở ra. Theo quy luật chung thì chẳng cần tốn nhiều thời gian.
Hadès không bao giờ làm trái ý muốn của các vị khách, nhất là những người muốn chia sẻ bữa ăn tối trong lửa. Một khi bước chân của các vị khách đã bước qua mặt đất, những con đường dài buồn thảm cứ mở ra tới tận dinh thự của Hadès.
Hercule liều mình tới bán đảo Ténare, rất xa Tirynthe, con đường dẫn thẳng tới sông Styx, nơi Charon đưa những người chết tới chỗ Hadès.
Đường hầm dẫn đến vương quốc người chết hết sức hoang vắng. Càng đi sâu vào, Hercule càng thấy khí ẩm tỏa ra từ những tảng đá xanh xao xâm chiếm dần vào cơ thể chàng. Cho dù chàng đã khoác tấm da sư tử Némée. Càng đi, lớp đất mềm dưới chân chàng càng cứng rắn hơn và không bao lâu, nó đã là một lớp đá lửa, kết thành một bàn chông sắc như dao. Không khí lạnh quẩn trong hầm tối.
Hercule không còn khái niệm về thời gian nữa. Chàng đã đi sâu vào lòng đất từ lúc nào?
Con đường hầm ban đầu còn thoai thoải, giờ đây là những khoảng rộng có độ nghiêng đến chóng mặt. Những con nhện khổng lồ dệt những tấm lưới cứng như đá, va đập vào chàng làm xây xước da mặt và cơ thể chàng trước khi bị “vỡ”. Nhiều con dơi màu nâu đậm bay với tốc độ chóng mặt trước mặt chàng, có vẻ như dẫn đường cho chàng theo. Thật ra Hercule không có sự chọn lựa: Con đường hầm, từ chỗ đi xuống, chỉ dẫn tới một vực sâu.
Càng tiến về phía trước, đường hầm càng dốc hơn, các vách ngăn hai bên càng sát lại, không khí càng nóng hơn. Tấm áo da sư tử làm chàng cảm thấy khó chịu. Chàng thấy hết sức nóng nực, nhưng dù thế nào, chàng cũng không thể cởi bỏ tấm da được. Chàng mơ hồ cảm thấy đó là thế mạnh, là vũ khí duy nhất của mình, mặc dù chàng không giải thích được..Rồi Hercule lại phải khom mình mới tiến lên được, rồi lại phải bò như một con thú. Khi chàng phải trườn đi, chàng nghĩ rằng thế là hết và đã đến vương quốc của cái chết. Eurysthée quả có lý. Những tháng năm ròng rã chiến đấu chuộc lại lỗi lầm cuối cùng kết thúc ở đây với cái chết ngu xuẩn và phi lý.
Máu từ những vết xây xước chảy ròng ròng trên người, cơ bắp của chàng cứng đờ, đầu óc nặng nề và đường đi ngày càng hẹp hơn. Nghẹt thở, chàng dừng lại. Chàng chấp nhận chết ở đây mà chưa hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không phải một cái chết khốn khổ. Chàng phải lấy lại sức lực để có thể chết trong danh dự. Hercule nằm ngủ một giấc trong không khí nóng ghê người ấy.
Chàng không biết mình ngủ trong bao lâu.
Cái nóng đánh thức chàng dậy. Từ đằng xa, một luồng ánh sáng lay động. Hercule tiếp tục cuộc hành trình.
Đột nhiên, khi cái nóng đã trở nên khủng khiếp, không chịu nổi, đường hầm lại mở rộng ra. Hercule có thể đứng thẳng lên được. Chàng tiếp tục cất bước. Rồi đường hầm mở ra tới một gian phòng rộng mênh mông, có mái vòm. Sức nóng khiến cho đá cũng tan thành nước. Hercule kinh hoàng nghĩ rằng mình cũng sẽ tan thành nước.
Có một chiếc thang được đẽo vụng về trong đá nối liền về phía cuối đường hầm với một gian phòng nữa cũng rộng mênh mông. Trên tường có những ngọn đuốc đang cháy, đó là ánh sáng mà chàng nhìn thấy từ ban nãy.
Hercule bắt đầu trèo lên những bậc thang trơn và nóng bỏng. Khi lên đến lưng chừng, chàng đã trông thấy tận cùng của cái hang. Một dòng nước đen và sôi sùng sục chia cái hang ra làm đôi. Bên bờ gần nhất có một cái thuyền đang đợi sẵn.
Hercule tiến lên. Có một người đang đứng trên thuyền. Đó là Charon, người chở những người chết tới dinh thự của Hadès và được trả tiền thù lao xứng đáng.
Khi Charon thấy Hercule khoác tấm da sư tử, và máu ở trên người chảy ròng ròng, ông ta sợ hãi tới mức phải thốt lên:.- Ngươi làm ta sợ quá, ta không đòi hỏi gì cả. Trèo lên đây, ta sẽ chở ngươi đi.
Và Charon chống cây sào dài trong làn nước đẩy thuyền đi. Có lẽ đây là chuyến đò đi với tốc độ nhanh nhất trong đời ông ta. Hercule im lặng, chàng không nói một câu, không nhìn người lái đò lấy một lần. Sau khi thuyền cập bến, Hercule bước xuống và nhắm thẳng phía trước tiến bước.
Chẳng bao lâu chàng đã đứng trước những bức tường xám của dinh thự của Hadès. Những cánh cửa to bằng thép mở rộng.
Chẳng có ai đón tiếp chàng cả. Hercule đứng trước cửa chính và chờ đợi. Một giọng nói đột ngột vang lên:
– Ngươi vội đến đây để chết à Hercule?
– Tôi không có ý định đó.
– ồ! Vậy ra ngươi ngu xuẩn đến thế sao?
Trong chiếc áo choàng hai màu đỏ đen, Hadès nhìn Hercule chằm chằm với ánh mắt chế giễu:
– Tôi đến đây tìm con chó Cerbère của ngài.
– Tốt lắm… Ngươi có biết rằng ta không có cơ hội để giải trí từ… vài kiếp rồi không?
– Phải chăng tôi phải giết ngài để bắt con chó Cerbère?
– Ngươi không biết rằng ta là Chúa tể của địa ngục à?
– Tôi cần gấp lắm, thưa ngài! Ngài sẽ giao Cerbère cho tôi hay tôi phải bắt nó?
– Ngươi làm ta rất thích thú, Hercule ạ…
Vậy thì ta sẽ tặng Cerbère cho ngươi nếu ngươi thắng được ta.
Và không chờ đợi câu trả lời của khách, Hadès cởi phắt áo khoác sẵn sàng lao vào cuộc đấu. Hercule vẫn giữ tấm da của sư tử Némée trên vai và nhảy phắt lên người Hadès, gầm rú như chính chàng là sư tử thật sự. Cả hai người ngã lăn ra đất.
Sức mạnh của Hercule tăng lên gấp bội, có thể đó là sức mạnh của con mãnh thú mà chàng mang tấm da của nó trên lưng. Hercule càng lúc càng thắng thế. Những cú đấm của Hercule rơi như mưa, như sấm sét lên người thần chết. Her-cule không cảm thấy những vết thương đau đớn nữa, và chàng đánh tới tấp như chưa bao giờ làm thế. Còn những cú đấm của Hadès thì chỉ như.những nốt muỗi chích. Cuộc chiến đấu dường như không có hồi kết thúc. Bởi vì nếu chàng chế ngự được Hadès, nghĩa là chàng đang đương đầu với một vị thần bất tử và dù có bị thương tích đến mấy cũng lành.
Hercule dừng lại đột ngột và nói với chàng:
– Dừng lại đi Hercule, ngươi đã minh chứng được lòng dũng cảm của ngươi rồi. Cuộc chiến đấu này sẽ được ghi dấu vĩnh viễn ở đây. Bởi vì ngươi đã dám so tài cùng ta, điều mà không một người nào dám làm cả. Ta muốn tặng ngươi con chó Cerbère. Ta biết rõ rằng Eurysthée, dưới lệnh của Junon đã buộc ngươi phải tới địa ngục. Số phận của ngươi không kết thúc tại đây. Ta tặng cho ngươi Cerbère để ngươi mang về Tirynthe chứng minh cho chuyến viếng thăm địa ngục này.
Sau đó, ngươi thả nó ra để nó còn quay lại làm nhiệm vụ trong vương quốc của cái chết.
– Tôi rất cảm ơn ngài, thưa Hadès! Thật là một vinh dự khi được so tài với ngài.
– Đó là niềm vui của ta. Bởi vì trong vương quốc này, chỉ có những linh hồn yếu đuối hay than vãn, rên rỉ… Nhưng nếu ngươi không trả lại Cerbère thì ngươi sẽ phải chết, Hercule ạ!
– Tôi vẫn chưa muốn chết, tôi đã nói với ngài rồi. Khi Eurysthée nhìn thấy Cerbère, nó sẽ được tự do ngay lập tức.
– Vậy thì ta tin ngươi.
Hadès khoác chiếc áo choàng dài vào và huýt gió. Ngay lúc ấy, một con chó ba đầu khổng lồ xuất hiện, gầm gừ. Những cái nanh của nó đen như nước sông Styx, hẳn phải là những vũ khí đáng sợ. Hercule thấy mình đã may mắn không phải chiến đấu với nó để mang về cho Eurysthée.
Cerbère ngày càng gầm dữ hơn. Hadès ra hiệu và con quái vật bỗng nhiên trở nên hiền lành như một con cừu.
– Hãy đi đi, Hercule. Đừng quên lời hứa.
Cerbère sẽ theo ngươi tới Tirynthe. Và sau đó…
– Sau đó, nó hoàn toàn tự do. Tôi sẽ lo việc ấy.
Cerbère cùng Hercule trở về, đi tới đâu nó cũng làm cho người qua đường hoảng sợ. Cuối cùng họ tới cổng thành Tirynthe. Cửa thành rộng mở nhưng hoang vu như sa mạc. Danh tiếng của Cerbère đã tới trước khi nó đến nơi..Hercule và con chó Cerbère tới trước lâu đài.
Chẳng có ai đợi họ cả. Chắc tất cả mọi người đều sợ hãi. Hercule phải hét lên để một ai đó phải xuất hiện.
Chỉ có Coprée run rẩy bước ra.
– Eurysthée trốn đâu rồi? – Hercule tức giận hỏi.
– Đức vua ủy thác cho tôi việc này.
– Ngài thấy đấy, tôi đã trở về từ địa ngục.
Và còn mang theo con chó Cerbère. Tôi nhắc lại lời hứa trước kia của Eurysthée: ông ta sẽ phải trả tự do cho tôi.
– Ngài đã tự do… – Coprée run run nói. -Bây giờ ngài hãy đi đi.
– Có gì đảm bảo cho ta khi đi qua cổng thành này?
– Nỗi sợ hãi của Eurysthée, đúng vậy, và con chó khổng lồ này, đó là sự bảo đảm của ngài.
Cerbère bắt đầu gầm gừ.
– Cerbère còn quý giá gấp mấy lần đức vua của ngài. – Hercule vừa nói vừa vuốt ve con chó.
Đó là những lời đối thoại sau cùng ở thành Tirynthe. Hercule quay gót và Cerbère theo sau.
Chàng rời bỏ vĩnh viễn thành phố này. Chàng đã chấm hết thời gian nô lệ ở đây và sống sót quay về sau mười hai chiến công lừng lẫy.
Chàng được tự do, cũng như Cerbère mà chàng thả ngay khi họ vượt qua cổng thành.
Cerbère chạy nhanh tới cái hang đầu tiên, rồi lao xuống, trở về xứ sở của cái chết và tiếp tục cuộc sống cạnh Hadès. Còn Hercule sẽ tiếp tục cuộc sống của mình và bắt tay vào những cuộc phiêu lưu mới.